Tôi nghĩ hay là tôi cứ yêu anh, chấp nhận là người tình trong bóng tối của anh, chỉ cần ở bên anh là đủ còn anh vẫn sẽ lấy vợ và có những đứa con riêng...
Còn đau khổ nào hơn khi trong trái tìm mình hiện hữu một tình yêu mãnh liệt, một nỗi nhớ cồn cào và da diết nhưng lại không có quyền được yêu và mang đến cho người mình yêu một hạnh phúc dù là nhỏ bé, đơn giản thôi. Tôi biết ngày hôm nay tôi nhận lấy những đau khổ này là do tôi chuốc lấy, có những lỗi lầm đã xảy ra rồi, lỡ một bước là sai cả một đời. Tôi mong những dòng tâm sự của tôi, sẽ như là một lời khuyên cho các bạn gái để có thể sẽ đừng như tôi, và mong mọi người hãy cho tôi một lời khuyên vượt qua khúc quanh này trong cuộc đời tôi.
Tôi sinh ra ở một vùng núi, gia đình không giàu có, cha tôi lại mất sớm, mẹ tôi không lấy chồng mà ở vậy nuôi tôi khôn lớn. Học phổ thông xong tôi thi đại học ở thành phố, dù không khá giả nhưng mẹ tôi vẫn quyết tâm cho tôi được đi học. Tôi từ bé luôn được đánh giá là một cô gái ngoan, vì tôi hiểu rằng cuộc sống của mẹ đã quá vất vả cho nên tôi không muốn làm mẹ phải thất vọng vì tôi. Mối tình đầu của tôi là năm thứ 2 đại học, anh ta và tôi là bạn hàng xóm, nhưng cũng ít có thời gian tiếp xúc vì anh ta học ở thành phố từ năm cấp 2.
Trong lần nghỉ tết về nhà tôi tình cờ gặp lại anh ta, khi biết tôi cũng học đại học ở thành phố thì chúng tôi trao đổi số điện thoại coi như anh em có gì liên lạc giúp đỡ. Nói thật, ấn tượng ban đầu của tôi về anh rất tốt. Anh hơn tôi 4 tuổi, gia đình khá giả lại đẹp trai, vào thời điểm đó anh đã có công việc ổn định nên cảm tình tôi dành cho anh càng tăng cao.
Về thành phố một thời gian thì anh ta thường xuyên liên lạc, rủ tôi đi ăn uống, giúp đỡ tôi lúc khó khăn về học tập hay trong cuộc sống bình thường. Cái gì đến thì nó cũng phải đến, tình yêu của tôi và anh ta cũng như mưa dầm thấm đất. Tôi yêu anh ta bằng mối tình đầu thuần khiết và nồng nhiệt nhất. Tôi không tiếc gì với anh cho nên khi anh quỳ xuống chân tôi thề rằng suốt đời sẽ yêu tôi nên tôi đã tin tưởng trao cho anh thứ quý giá nhất.
Nhưng tôi không ngờ rằng lẽ đời nó chẳng đơn giản như tôi nghĩ, chẳng phải cứ có tình yêu là người ta có thể sống bên nhau trọn đời. Một thời gian sau, anh dường như là một con người khác, anh ít đến thăm tôi hơn, chỉ qua loa gọi điện. Tôi có gọi hỏi thì anh nói rằng thời gian này muốn tập trung cho sự nghiệp mong tôi đừng buồn. Linh cảm của một người phụ nữ mách bảo với tôi rằng anh đang thay đổi nhưng vì quá yêu và tin anh nên tôi không tìm hiểu, chỉ là suy nghĩ vậy thôi.
Đến một ngày kia tôi biết mình có thai vì lúc trước anh nói anh đã có công việc ổn định, muốn có con với tôi nên bảo tôi đừng uống thuốc làm gì có hại cho sức khoẻ. Tôi như người đang gần chìm giữa sông vớt được cái phao, tôi nghĩ rằng anh sẽ rất vui và lại đối xử với tôi như lúc ban đầu.Nhưng trái lại, anh đã giáng cho tôi một cái tát vào mặt khi thông báo với tôi rằng anh đã có con với một người con gái khác và phải cưới bây giờ.
Đau đớn thay người đó là chị họ tôi, anh đã gặp trong sinh nhật tôi. Sự thật tàn nhẫn biết bao, còn con tôi thì sao? Chẳng lẽ con tôi không xứng đáng được hạnh phúc, tôi lờ mờ hiểu rằng không đơn giản vì chị họ tôi có thai mà vì nhà chị rất giàu, bố chị có công ty riêng. Một lần nữa anh lại quỳ xuống chân tôi nhưng không phải để van xin tình yêu của tôi mà là mong tôi đừng cho chị họ tôi biết trước đây tôi và anh đã xảy ra quan hệ, sợ chị yếu đuối mỏng manh không chịu được. Tôi muốn khóc nhưng nước mắt chẳng thể chảy, tôi chỉ thấy thươnng cho con tôi, một sinh linh bé