rong lòng tôi luôn suy nghĩ và day dứt vì cái ngu dại của mình, tôi không biết liệu có ai sẽ chấp nhận một người dễ dãi và ngu dốt như mình không?Năm nay tôi 21 tuổi, là con lớn trong gia đình cũng khá, lúc nào cũng được ba mẹ lo lắng để không thiếu thốn một thứ gì với bạn bè, tuy không học xuất sắc nhưng tôi cũng học khá và biết nghĩ về tương lai của mình. Không đậu được đại học nhưng tôi không nản đã theo học tại một trường cao đẳng và sẽ liên thông lên từ từ với ước mơ tương lai sẽ trở thành một người phụ nữ thành công trong lĩnh vực kinh tế. Ngày qua ngày tôi chỉ biết đi học rồi tìm việc làm thêm không thì đi chơi với những đứa bạn thời phổ thông không mấy quan tâm đến chuyện tình yêu.
Thế rồi một tình yêu đến với tôi như trên trời rớt xuống vậy! Anh yêu tôi ngay từ cái nhìn đầu tiên. Quen nhau được 1 tháng anh dẫn tôi về nhà ra mắt gia đình anh, gia đình anh là người Bắc và có đạo. Ban đầu tôi cảm thấy rất khó khăn khi thấy phong tục bên anh rắc rối nhưng thương anh nên từ từ tôi cũng quen dần. Anh nói muốn cưới nhưng tôi thì chưa muốn vì vẫn còn đang học và tôi chưa lo gì được cho ba mẹ cả, anh bảo đợi tôi ra trường sẽ cưới. Anh là một người hiền lành và học thức, tôi không nghĩ anh sẽ làm chuyện đó với tôi và anh đã lấy đi cái quý giá nhất của tôi... Một năm trôi qua tình cảm tôi dành cho anh ngày càng sâu đậm và tôi chỉ nghĩ anh là chồng của mình. Lúc nào tôi cũng nghĩ đến chuyện tương lai của chúng tôi, anh vẫn thương và quan tâm tôi như ngày xưa.
Ba năm trôi qua chỉ còn khoảng 2 tháng nữa là ngày tôi ra trường, tôi vui mừng vì chưa ra trường mà đã xin được chỗ làm tốt. Vừa có việc tốt vừa có anh bên cạnh tôi yên tâm vô cùng mong đợi đến ngày xây dựng hạnh phúc gia đình cùng anh. Đang trong niềm vui anh bỗng dưng quay mặt 180 độ, anh dần dần ít liên lạc, tôi tìm anh nói chuyện thì anh xem như không có chuyện gì xảy ra, tôi hỏi “tại sao ít liên lạc vậy anh?”. Anh nói “đang chán nên không muốn liên lạc với ai hết (và cả tôi)”, tôi nghĩ anh đang buồn công việc làm ăn nên tôi không nói đến chuyện tình cảm nữa mà cố gắng nói chuyện vui để anh cười thấy thoải mái hơn. Nhưng khi quay lưng về nhà (nhà tôi và anh cách nhau gần 70km) thì anh nhắn tin nói muốn chia tay vì lý do “thấy không đi được đến đâu, sẽ không cưới được và anh thì không muốn lấy vợ nữa, mà gia đình cũng không chịu tôi vì tôi là người Nam lại không có đạo lấy nhau về nửa đường rồi cũng đổ vỡ”. Đọc xong những dòng tin nhắn người tôi mềm nhũn ra không làm gì nổi. Tôi là người Nam thì sao? Tôi có tội tình gì chứ? Tại sao? Lần thứ 2 tôi đi xuống anh, tôi muốn chính miệng anh nói ra những suy nghĩ của anh và muốn nhìn thấy thái độ khi anh đối diện với tôi, anh không nói gì mà chỉ lao đến làm chuyện đó với tôi rồi anh cũng nói ra hết "nào là gia đình không chịu cưới em thì anh phải làm sao? Rồi nhà anh là một bể khổ anh không muốn em khổ...", tôi buồn và khóc rất nhiều khi nghe anh nói như vậy. Trong lòng muôn vàn câu hỏi và ý nghĩ tôi muốn nói với anh nhưng tôi chẳng nói được gì chỉ rơi nước mắt khi nằm cạnh anh. Rồi tôi cũng nói được vài lời “thương anh em chấp nhận tất cả, không cần anh phải cưới em chỉ cần anh vẫn bên em được rồi”. Đáp lại những lời nói của tôi chỉ là những câu thở dài, ra về mà mọi chuyện vẫn chưa giải quyết kèm theo những lời nói yếu ớt của anh "về đi anh liên lạc bình thường cho".
Không như những gì anh nói, anh lại tiếp tục im lặng, tôi liên lạc thì anh mới trả lời không thì anh cũng chẳng nói gì. Tôi điện thoại hỏi "anh đang nghĩ gì và muốn gì?" Anh nói "muốn chia tay", tôi hỏi "vậy tại sao anh vẫn còn làm