-Đó. Ngôi nhà gỗ đằng trước có giàn hoa thiên lý màu vàng mà chúng ta đang nhìn thấy... là nhà của anh ấy! Chị vào đi, em ngồi ở ngoài này.
Cô dấn bước về phía trước sau khi để lại câu dặn dò:
- Mi đừng có đi đâu nghe. Ngộ nhở ta bị ức hiếp thì cũng còn có một đồng minh.
Nhỏ Tú lè lưỡi nháy với theo:
- Không dám đâu, đụng chuyện em sẽ co giò chạy trước đó!
Lời nhỏ Tú chưa kịp dứt thì phía trước Tuyền đã được đón tiếp. Sinh xuất hiện với bộ mặt khá thân thiện:
- Liệu có phải rồng đến nhà tôm không đây?
Định trả đũa lại những lời trêu chọc của Sinh, nhưng có vài cặp mắt tò mò của các nhà bên cạnh phóng ra nên Tuyền đành nhượng bộ. Cô vừa lườm vừa nhẹ bước chân.
- Á... đau...
Tiếng kêu của Sinh gây cho Tuyền sự ngạc nhiên:
- Sao?
Sinh liếc qua hóm hỉnh:
- Cô vừa đâm vào ngực tôi một dao mà còn hỏi nữa hả?
Vô tình Tuyền nhìn xuống tay mình và phát hiện Sinh đang tiếp tục nhạo bằng lời. Cô mím môi quay phắt lại:
- Yêu cầu anh nghiêm chỉnh.
Sinh cũng chẳng chịu thua cô:
- Thì tôi có giỡn mặt với Tuyền đâu. Được Tuyền tới thăm tôi thấy cảm động lắm!
- Anh đừng có mừng vội, Tôi không có lòng tốt đi thăm hỏi người khác đâu.
- Vậy Tuyền đi đến nhà tôi đề làm chi? Chắc không phải muốn gặp chú Nhị của tôi chứ?
Nào ngờ Tuyền lại nói:
- Tôi muốn gặp chú ấy!
Sinh rụt cổ vào vai:
- Cô đã hết sợ rồi ư?
Tuyền cố giữ cho giọng mình đừng run:
- Với ông ấy thì tôi không còn sợ, nhưng lại có một bóng ma nữa vừa xuất hiện đêm hôm qua.
- Cô trông thấy nó à?
Tuyền lắc đầu:
- Không thấy gì, song nó đã nhát tôi chết khiếp suốt cả đêm.
Cặp chân mày Sinh chau nhẹ:
- Bằng cách nào?
Hai tay Tuyền phát ra những động tác:
- Tiếng mở cửa kèn kẹt nhưng cánh cửa vẫn cài then.
Chẳng biết có ý dọa Tuyền hay không mà Sinh lại gật đầu:
- Như vậy là ngôi nhà đó có oan hồn chết thật rồi. Tôi bảo đảm đêm qua chú Nhị đã ở bên tôi đến sáng.
- Anh lấy gì làm bằng chứng?
Sinh cười hiền:
- Tôi cho chú ấy uống thưốc ngủ. Tới giờ này chú ấy còn chưa thức nổi nữa kìa. Không tin cô hãy bước vào bên trong mà xem.
- Biết đâu ông ấy đi cả đêm nên giờ mới ngủ mệt.
Tuyền vẫn tỏ ý nghi ngờ.
Sinh dang rộng cánh tay:
- Tin hay không là tùy cô. Nhưng tôi cũng xin nhấn mạnh ngôi biệt thự cô đang ở không tốt đâu, cả chủ nhà của nó cũng thế!
Tuyền hơi bất mãn nhưng Sinh không cho cô cơ hội mở miệng, anh nói tiếp:
- Cô hãy khoan phản ứng. Cứ chờ thời gian trả lời rồi mắng tôi cũng chưa muộn mà. Thật tình thì tôi không có tật nói và nghĩ xấu về người ta. Chẳng lẽ cô không thắc mắc gì về câu chuyện nghe lỏm được của chú Nhị hay sao? Trước kia chú ấy cũng là một con ngươt đẹp đẽ lắm.
Tới đây Sinh mới đưa mắt nhìn Tuyền:
- Cô có muốn đặt câu hỏi hay không?
Tuyền ngần ngừ:
- Tôi nghĩ mình không có liên quan gì về thân thế của người khác.
- Nhưng cô cũng có quyền thắc mắc chứ?
- Anh gài tôi vào chuyện đó để làm chi?
Sinh rót một ly nước đầy tới cho Tuyền rồi biểu lộ thái độ của mình. Trông anh thật là buồn:
- Tôi muốn cô hiểu về nỗi thống khổ của một con người đang sống mà phải bị biến thành ma.
Đôi mắt đẹp của Tuyền mở thật to:
- Anh đang nói...
Sinh cắn môi:
- Tôi nói về chú Nhị đấy! Chú ấy không phải là chú ruột của tôi, mà là người đã cưu mang giúp đỡ gia đình thuở trước nên tôi coi như người thân... Khi mẹ tôi mất đi, tôi chỉ còn có chú ấy bên cạnh. Tôi tự hứa là sẽ trông nom săn sóc và bảo bọc cho chú ấy đến hết đời.
Sự tò mò trong Tuyền đang được khơi dậy từ từ. Cô bắt đầu muốn biết về thân phận của người đàn ông quái dị. Tuyền buột miệng:
- Ông ấy bị tai nạn gì mà biến dạng đến như vậy?
Sinh bồi hồi một lúc rồi mới nói:
- Một tai nạn khủng khiếp do con người tạo ra. Chú Nhị bị chính em trai mình làm hại để chiếm đoạt tài sản... Chú ấy bị người ta đánh đến thừa sống thiếu chết rồi bỏ lên một chiếc xe hơi đẩy lao xuống vực nhằm tạo ra tai nạn do bất cẩn. Nhưng trong sổ thiên tào, số chú ấy chưa hết hạn nên vẫn chưa chết, gặp người tốt cứu mạng và chú đã tìm về nhà tôi với thân xác thế này.
Lẽ ra Tuyền lặng yên chỉ ngồi nghe, song bản năng đã xúi cô lên tiếng:
- Tại sao em trai của ông ấy lại đã man như vậy chứ? Của cải sao sánh được với tình cảm ruột thịt...
Sinh ngắt lời Tuyền ở chỗ này. Anh nói sau khi tự đốt cho mình một điếu thuốc:
- Đó không phải châm ngôn của những con người tàn bạo. Vì sự giàu sang lẫn ước muốn tội lỗi, họ có thể làm bất cứ điều gì.
- Anh nói rõ hơn đi.
Sinh nhìn Tuyền dò ý:
- Sự việc trên lẽ ra tôi phải giấu để giữ an toàn cho chú Nhị. Nhưng tôi tin cô nên mới kể lại cho cô nghe.
Tuyền bỗng thấy lo lắng:
- Ông ấy vẫn còn bị truy đuổi để sát hại nữa sao?
- Đúng, chú ấy bị săn đuổi.
- Anh có thể cho tôi biết kẻ đó là ai không?
Thay vì đáp câu hỏi của Tuyền, Sinh lạì cầm tay cô vẻ mặt thật hiền hòa:
- Rồi Tuyền sẽ biết mà không phải do tôi nói. Tôi muốn Tuyền thay đổi cách nghĩ về tôi thôi.
Tuyền cố rút tay về nhưng không được. Cô cảm thấy mình như đang chịu ảnh hưởng cuồng nhiệt từ người Sinh truyền sang.
Sinh dùng hai tay giữ chặt lấy người cô:
- Anh đang nói chuyện rất nghiêm chỉnh với em.
Tuyền ra sức vùng vẫy:
- Tôi không nghe. Anh hãy buông tôi ra.
- Tuyền... đừng cứng lòng như vậy. Anh yêu em thật tình mà...
Toàn thân Tuyền như bốc khói trước lời tỏ tình này dù không khí bên ngoài đang còn lạnh, cô thở hào hển:
- Tôi... tôi...
- Hãy nói một tiếng em đi Tuyền.
Lời yêu cầu của Sinh đã không được Tuyền đáp ứng. Nếu còn thắc mắc gì thì cứ hỏi tiếp đi.
Sinh vừa nói tới đây thì người đàn ông quái dị thức giấc lò dò ra. Trông thấy ông ta xuất hiện, Tuyền không tránh khỏi hoảng hốt dù bụng đã trấn an, đã bảo đừng sợ. Cô phải chạy tới nép sát vào người Sinh.
Tuy trong lòng rất não nề, Sinh vẫn không để Tuyền có cảm giác bị đe dọa. Anh tạo vòng đai bảo vệ ngay:
- Chú Nhị à, đây là cô Tuyền. Người đến ở trọ trong ngôi biệt thự của chú đó!
Chú Nhị gật đầu vẻ hiểu biết:
- Không cần cháu giới thiệu. Cô bé này thì chú quá quen rồi.
Tuyền giữ nguyên tư thế cũ, cô bật thốt với Sinh:
- Vừa rồi anh bảo ngôi biệt thự cũ kia là của ông ta ư?
Sinh ngẩng lên nhìn rồi tư lự:
- Đúng như vậy.
- Không phải.
- Thế Tuyền cho nó là của người đang làm ơn cho em hả?
- Thì sự thật là thế, không thể phủ nhận được.
- Ôi... quá bậy...
Tuyền nghiêng nghiêng một bên đầu:
- Anh đừng châm biếm nữa. Anh không có tài làm thay đổi sự thật đâu.
- Tuyền... em nghĩ anh xấu như vậy sao?
- Tôi không có quyền bình luận về ai cả.
- Cô hơi quá đáng! Sinh nóng mặt.
Tuyền nhích người giữ khoảng cách với Sinh:
- Mong anh hiểu mà thông cảm giùm cho tôi không thể có cái nhìn sai về người đã cưu mang tôi được.
Sinh gằn giọng:
- Ngay cả khi họ làm một kẻ thủ ác?
- Anh vừa nói cái gì? - Mắt Tuyền xoe tròn lên.
Nhưng Sinh không giải thích mà phẩy tay như xua đuổi:
- Thôi, cô hãy rời khỏi ngôi nhà này và đừng đến đây nữa. Chuyện về chú Nhị cô muốn giữ bí mật hay nói toạc ra thì tùy ý. Bây giờ tôi có việc phải làm đây.
Nói xong, Sinh bước nhanh ra ngoài rồi khuất bóng sau một lùm cây. Còn lại một mình với người đàn ông quái dị, Tuyền chợt nghe run rẩy dù biết ông ta là con người thật sự chứ không phải bóng ma từng làm cho cô sợ. Và Tuyền phải đối diện với ông ta:
- Ngồi xuống di. Ta tuy xấu xí nhưng không biết ăn thịt đồng loại đâu. Thế nào? Cô quen biết sao với gia đình Thành Danh?
Bất đắc dĩ, Tuyền phải mở miệng để đáp lại:
- Dạ, tôi là con cái của bạn bác ấy! Ba má tôi vắn số vì tai nạn, chị em tôi bơ vơ nên bác ấy đã nhận lãnh cưu mang.
Chú Nhị nhìn chăm chú vào Tuyền, đôi mắt ông rất sáng phát la từ bộ mặt luôn làm cô kinh hãi:
- Hắn cũng tốt quá hả? Hèn chi cô ngộ nhận là phải rồi. Nhưng ba má cô tên là gì?
Tuyền không định nói, nhưng chẳng hiểu sao âm thanh cứ thoát ra:
- Ba tôi tên là Vĩnh Khương, bạn rất thân với bác Thành Danh.
Vừa chợt nghe, chú Nhị đã kêu lên:
- Trời... vợ chồng Vĩnh Khương đã chết hết rồi sao?
Tuyền ngạc nhiên:
- Ông cũng biết ba tôi ư?
Giọng chú Nhị buông thõng:
- Rất thân là đằng khác.
- Vậy thì ông là ai?
- Ta nghĩ cô cũng đã biết ít nhiều về ta rồi. Còn về cái lý lịch gốc của ta bây giờ chưa phải lúc ta tiết lộ.
Tuyền tỏ ra là cao thủ:
- Ông không nói thì tôi cũng đoán được. Phải chăng ông là nhân tình cũ của bà Thành Danh?
Tức thì Tuyền bị mắng:
- Con bé này nói năng hàm hồ quá. Trong đời ta chưa từng biết hai chữ "nhân tình" là gì. Trước khi gặp nạn, ta có vợ con đàng hoàng mà...
- Ông bào chữa làm chi. Hôm trước tôi có nghe lỏm chuyện giữa ông và anh Sinh ở chỗ ngôi biệt thự cũ. Ông đã chẳng muốn gặp bà Thành Danh để đòi con là gì?
Chú Nhị lộ nét đau khổ tột cùng cho Tuyền thấy:
- Cháu đã nghe thì ta không giấu. Nhưng cháu hãy hứa giúp ta một chuyện, ta sẽ kể hết về ta cho cháu rõ.
Tuy đã biết phần nào về người đàn ông tàn phế này, song tò mò vẫn luôn là cố tật mà phụ nữ ít khi tránh khỏi. Tuyền cắn ngón tay vài cái rồi bằng lòng:
- Được... tôi sẽ giúp ông nếu như có đủ khả năng.
Chú Nhị mừng rỡ thấy rõ:
- Chuyện nhỏ, không quá khả năng của cháu đâu.
- Vậy ông muốn gì nào?
- Cháu tạo cơ hội giúp ta gặp riêng bà Thành Danh.
Tuyền nhíu mày suy nghĩ:
- Ở đâu cho tiện đây?
Chú Nhị cuống quýt nói:
- Đâu cũng được. Nhưng cháu hãy sắp xếp cho sự gặp gỡ thật tình cờ.
Tuyền than thở:
- Chà, khó thật. Sao ông không nhờ anh Sinh?
- Nếu cháu đã nghe lỏm chuyện thì cháu biết nó không muốn ta gặp nguy hiểm. Tội nghiệp... Ta cũng không muốn nó phải lo lắng và nuôi nấng ta cả đời. Nếu không vì ta, nó đã có cuộc sống khá hơn là làm công nhân kỹ thuật ở cái nông trường trà này.
- Thế tôi giúp ông, anh ấy có phiền hà gì không?
- Đừng nói gì cho nó biết.
Tuyền miễn cưỡng gật đầu:
- Thôi được.
Và liền sau đó, cô nghe chú Nhị kể về lai lịch và thân thế. Cô không ngờ và cũng chẳng dám tin điều ấy là thật khi chưa có sự đối chứng rõ ràng.
truyen nguoi lon | wap8x.mobi| anh tu suong|truyen teen | tai apk tai game android | kho tai game java kho tải game android | Game cho android | game android free tai game java| truyen teen | kho game|sms chuc tet 2013 | tin nhan sms|game dua xe|kho game android
| goc anh sex | game mobile | game hot|sms 8-3 I anh sex 2013Itruyen it
wap viet
<