Thơ lại cười rất tươi, một nụ cười nghịch ngợm pha chút bí ẩn. Khi đối diện gần ánh sáng, Mân thấy trên mặt, trên tay cô ấy có nhiều vết bầm tím và những vết trầy xước. Anh với tay chạm vào những chỗ đau xót xa:
- Sao vậy? Ai đánh em hả?
- Không! Chỉ tại em bất cẩn... - Thơ lúng túng.
Thơ dìu anh đến chiếc giường tre đặt ở góc nhà, nơi có hai chiếc gối hoa đang nằm đợi.
- Thơ! Tay em lạnh quá...
- Để cho tình mình ấm mà! - Cô cười.
- Dường như anh có cảm giác em đang lướt đi trong không gian, tóc và da em bồng bềnh như mây vậy!
- Mân, anh đang say đấy. Người ra bảo rằng mắt người say thường có ảnh ảo. Thôi anh ngủ đi, khi nào mưa tạnh em sẽ gọi anh về.
Thơ kéo chăn đắp ngang ngực Mân. Bên ngoài trời vẫn mưa như trút nước.
Thơ ngồi nhìn anh ngủ, mắt đẫm lệ. Ba năm xa nhau nay gặp lại cô muốn nhìn anh cho thoả mắt. Cô đã từng ước ao được là vợ anh, được cùng anh thưởng thức những món ăn do cô nấu và từng đêm được nhìn anh ngủ như thế này. Thơ vuốt nhẹ lên mặt anh rồi ngã đầu xuống ngực anh, những dòng nước mắt chảy dài làm Mân tỉnh giấc.
- Xin lỗi! Lẽ ra anh không nên cố chinh phục em khi biết rõ mình đã có vợ.
- Anh không có lỗi. Em yêu anh! Nếu ngày mai hay ngàn sau, khi không còn thấy em nữa anh có buồn và nhớ em không?
- Sẽ nhớ như đã từng nhớ em. Nhưng từ ngày mai anh sẽ không để em xa anh lâu như thế, dĩ nhiên là chúng ta nên duy trì một tình bạn thân.
- Muộn rồi Mân ơi!
- Không bao giờ muộn nếu ta ý thức được điểm bắt đầu.
Thơ cười mãn nguyện, cô giữ chặt tay anh rất lâu rồi giơ cao tay trái của Mân sang phía ngọn nến đang cháy rực. Thơ mân mê chiếc nhẫn ở ngón út và áp út:
- Nhẫn ở ngón áp út điểm chỉ rằng anh đã có vợ. Còn chiếc nhẫn ở ngón út thì nói lên điều gì?
- Kỷ niệm!
- Của một cô gái?
- Của một tình yêu không thành, trước khi lấy vợ và quen em.
- Anh có thể tặng nó cho em không?
Mân kéo Thơ cùng ngồi dậy:
- Chiều mai anh tặng em một chiếc khác nhé!
- Không kịp đâu, em sẽ rời khỏi đây từ rất sớm. Em chỉ thích chiếc này. Em sẽ giữ quá khứ giúp anh và bây giờ là của chúng ta.
Thấy Thơ quyết tâm muốn có nên Mân cũng chiều ý cô. Thơ cười rạng rở, nũng nịu xoè bàn tay phải và giương ngón tay áp út đón nhẫn. Vừa vặn như tài sản của chính mình, cô sung sướng hát vang giai điệu lễ cưới. Mân đặt nhẹ nụ hôn lên tay và môi Thơ. Anh cười:
- Chúng ta đang chơi trò đám cưới! Nhưng không có đêm tân hôn đâu nhé. Bọn mình phải nhắm mắt ngủ bé cưng, đã hai giờ sáng rồi còn gì.
Mân ngủ say. Mưa ru anh ngủ. Sáu giờ rưỡi sáng, tiếng chuông báo thức từ chiếc điện thoại làm Mân thức giấc và anh liên tục nhận các cuộc gọi của vợ, của lãnh đạo mời anh trở lại cơ quan. Anh vui mừng định chia sẻ với Thơ nhưng nhìn quanh chẳng thấy cô đâu cả.
Nắng xuyên qua vách lá rọi vào nhà lộ rõ những lớp bụi dày đặc trên bàn, trên những vật dụng thô sơ. Mân mệt đờ người và cảm giác đau ê ẩm khắp lưng.
Anh quơ quào mái tóc cho gọn gàng rồi lái xe chạy thẳng ra ngoài.
Những người láng giềng trừng to đôi mắt ngạc nhiên nhìn anh lạ lẫm. Mân không lấy làm khó chịu về điều đó, vì anh biết, họ biết, anh là vị khách lạ đã trọ đêm cùng cô bé giữ nhà tối qua. Mân cười thầm và phóng xe lao đi.
Mân đã trở lại với công việc thường nhận và trở nên dễ chịu hơn với nhân viên. Anh thầm cám ơn Thơ đã tặng anh những lời khuyên tốt đẹp và cả tình yêu nồng nàn. Nhưng suốt hai hôm nay Mân liên tục gọi điện, máy của Thơ vẫn thông báo "ngoài vùng phủ sóng".
Sang ngày thứ ba. Cầm tờ báo trên ray, lướt qua một mẩu tin ngắn, Mân không thể tin vào mắt mình: "Nạn nhân tên Lê Kim Thơ, hai mươi sáu tuổi. Qua điều tra ban đầu đây là vụ giết người cướp tài sản...".
Mân đánh rơi tờ báo, huơ tay hất chồng hồ sơ trên bàn xuống đất. Tim anh đập mạnh, lồng ngực như muốn vở tung, nỗi xót thương trào dâng theo những dòng nước mắt. Mân tựa người vào cửa kính, vén rèm nhìn xuống đường.
Người và xe tấp nập nối đuôi nhau không ngớt.
Nắng dần lên cao...
| goc anh sex | game mobile | game hot|sms 8-3 I anh sex 2013Itruyen it
wap viet
<