Vào một ngày trời trong xanh đến mức thật khó tin, vẫn đang là mùa mưa, Ando đi chơi biển. Ngày này cách đây đúng hai năm, ngay tại nơi đây, con trai anh đã chết. Không phải Ando có ý đến đây để tưởng niệm. Năm ngoái anh không đến đây. Nhưng hôm nay anh có lý do để đến.
Không giống như cách đây hai năm, những con sóng hôm nay dịu dàng vỗ bờ. Cát trắng trải dài ra hai phía, và đây đó những người câu cá đang đứng thả câu. Giờ mói đầu mùa hè, không có người đi tắm biển, chỉ có vài ba gia đình đi picnic ngồi trên những tấm trải bằng nhựa.
Ando có cảm giác như mình được đưa trở về với ngày định mệnh ấy. Những con sóng thật khác, một con đê chạy dài ven bờ biển mà ngày trước không có; thậm chí đường nét của những đụn cát cũng thay đổi. Tuy nhiên, đối với Ando, mọi thứ đều như trước đây. Hai năm vừa qua đối với anh giờ đây dường như chẳng khác nào một cơn ác mộng dài.
Anh ngồi trên bờ đê chắn sóng, từ đó có thể nhìn xuống bãi biển. Ánh nắng chói chang như đang giữ mùa hè rọi vào khuôn mặt anh. Anh giơ tay che mắt, nheo mắt nhìn theo một hình dáng nhỏ bé đang chơi đùa nơi mép nước. Dáng hình nhỏ bé đó không chạy xuống nước, mà chỉ ngồi xổm một chỗ, chân trần trên cát, đào hố và vun cát thành những đống nhỏ. Ando không thể rời mắt khỏi đó.
Anh nghĩ đã nghe thấy ai gọi tên mình. Băn khoăn không biết có phải mình tưởng tượng ra không, anh quay lại nhìn. Ando thấy một người dáng bè chắc nịch đang đi bộ dọc theo bờ đê, tiến thẳng về phía anh.
Người đàn ông mặc áo sơ mi kẻ sọc dài tay, cài cúc lên tận cổ. Chiếc áo như sắp chực bung ra; ngực và cánh tay người đàn ông cực kỳ săn chắc. Cái cổ ngắn của anh ta nhúm lại trên cổ áo trông như bị siết chặt đến đau đớn. Khuôn mặt hình khối góc cạnh của anh ta vã mồ hôi, anh ta thở dốc khi lại gần, lúc lắc chiếc túi nhựa mua ở một cửa hàng tạp phẩm.
Ando nhận ra anh ta. Lần cuối anh nhìn thấy người đàn ông này là tại phòng Giám định Pháp y, hồi tháng Mười năm ngoái.
Người đàn ông ngồi xuống cạnh Ando, vai kề vai.
"Chào cậu, lâu lắm không gặp."
Ando không đáp. Anh thậm chí còn không nhìn vào mắt người đàn ông kia, mà vẫn dõi mắt theo hình dáng nhỏ bé đang chơi gần những con sóng.
"Này, cậu biến mất mà không cho tôi biết là cậu đi đâu. Cậu đối xử với bạn bè kiểu gì thế?" Người đàn ông lấy trong túi ra một lon trà Ô Long lạnh, hắng giọng, và uống hết sạch sau vài ngụm. Uống xong, anh ta lấy ra một lon khác đưa cho Ando. "Khát không?"
Ando cầm lon trà, không nói gì và giật nắp.
"Sao cậu biết tôi ở đây?" Ando hỏi điềm tĩnh.
"Miyashita bảo với tôi rằng hôm nay kỷ niệm hai năm ngày con trai cậu chết. Việc còn lại là đoán thôi. Cậu không phải là dạnh người khó đoán," người đàn ông cười.
Ando phải tự kiềm chế. "Cậu muốn gì?"
"Này, tôi phải bắt tàu, đi xe bus đến tận đây. Tôi nghĩ tôi xứng đáng được đón chào nồng hậu hơn thế này."
"Vớ vẩn," Ando nạt lại.
"Ô, đừng nhỏ nhen thế", người đàn ông nói, gượng cười.
"Nhỏ nhen? Cậu dám gọi tôi cái kiểu ấy hả? Cậu nghĩ ai phải chịu trách nhiệm cho việc cậu có mặt ở đây."
"Này, tôi biết ơn cậu lắm, thực sự đấy. Cậu đã làm mọi việc đúng như tôi kỳ vọng."
Anh ta khiến Ando nhớ lại mình đã bị người đàn ông này điều khiển đến mức độ nào. Ở trường ym trong những ngày họ chơi trò mật mã, kẻ này đã ném ra mật mã mà Ando không tài nào phá nổi, ngược lại, ngay lập tức hóa giải một mật mã Ando đã vắt óc để tạo ra. Ando đã cảm thấy khó chịu và thất vọng, nhưng cũng được truyền cảm hứng từ sự thông minh của kẻ này. Không gì hơn. Giờ, anh chỉ cảm thấy mình bị lợi dụng, vị xúc phạm. Anh thấy chẳng có gì đáng ca ngợi ở người đàn ông này.
Ando nhìn Ryuji Takayama, người mà anh đã giúp quay trở về với thế giới. Ryuji nhìn thẳng phía trước, Ando nhìn bán diện anh ta, ước mình có thể nhìn thấu bên trong đầu Ryuji. Anh ước mình biết được người đang ông này đang nghĩ gì. Rồi anh nhớ rằng tháng Mười năm ngoái, chính anh đã đặt tay mình lên não của người này. Điều đó không giúp anh hiểu gì về suy nghĩ của Ryuji. Và bởi vì không hiểu, anh đã để các mật mã của Ryuji dẫn mình đến rắc rối. Nếu anh không mổ tử thi cho Ryuji, anh sẽ không bao giờ dính líu vào đó.
"Như thế này không tốt hơn cho cậu sao?" Ryuji nói bằng giọng kẻ cả.
"Thế mà tôi không biết đấy". Đó là sự thật.
Ở phía mép nước dưới kia, hình dáng nhỏ bé đang đứng vẫy tay với Ando. Khi thấy Ando dùng đầu ra hiệu, cậu bé đến gần, vừa đi vừa đá chân vào cát.
"Bố, con khát!"
Ando đưa cho con trai mình lon trà Ô Long Ryuji đã đưa. Thằng bé cầm lấy đưa ngay lên miệng.
Ando ngắm nhìn cổ họng nhợt nhạt của con. Anh hầu như có thể nhìn thấy dòng nước mát chảy xuống cái cổ nhỏ đó. Da thịt và máu đang sống, đang cử động.
So với khuôn mặt mồ hôi dầu của Ryuji, những giọt mồ hôi lăn xuống cổ cậu bé ba tuổi rưỡi giống như pha lê. Ando khó có thể tin được rằng về cơ bản chúng là thứ chất lỏng giống nhau.
"Chào nhóc. Muốn uống nữa không? Chúng ta tuy hai mà một, cháu biết đấy", Ryuji nói, lần tìm trong túi đồ.
Tuy hai mà một . Ando khó mà nuốt trôi câu ấy. Tuy nhiên, nó lại đúng; thằng bé và Ryuji sinh ra từ cùng một tử cung. Ando thấy điều đó thật quá kinh khủng.
Con trai anh nhìn Ryuji lắc đầu, rồi giơ lon trà mới uống hết một nửa cho nó, "Cho con nhé?"
"Được chứ, uống hết đi," Ando đáp, thằng bé quay lại chỗ mép nước, đổ hết trà ra. Ando hiểu ra nó muốn chơi với cái hộp lon sau khi cái lon sạch nước, có lẽ sẽ cho cát vào đó. Ando hét với theo, "Takanori!"
Thằng bé dừng và quay lại. "Gì hả bố?"
"Đừng xuống nước nhé, được chứ?"
Thằng bé cười toe tóe, rồi quay lưng về phía anh.
Ando không cần nhấn mạnh điều đó. Đứa bé vẫn sợ nước, như thể nó nhớ chuyện bị chết đuối. Có lẽ nó sẽ không xuống nước một mình nếu không được anh đồng ý. Cho dù biết vậy, Ando vẫn không thể không thận trọng.
"Thằng bé thật đáng yêu."
Ando không cần Ryuji phải nhắc. Tất nhiên là Takanori đáng yêu. Nó là báu vật, là kho báu không thể thay thế mà một lần anh đã đánh mất. Là kho báu mà anh đã phản bội loài người để có lại được. Ando vẫn không chắc điều anh làm có đúng không.
Phần thưởng Sadako đề nghị, để đổi lấy sự giúp đỡ của anh, là làm sống lại con trai anh.
Nửa năm trước, khi anh và Miyashita đọc được những lời trong bức thư Sadako để lại trong căn hộ, Ando thấy ý tưởng đó lố bịch đến mức không chấp nhận được. Nhưng cảm giác ấy chỉ thoáng qua một giây, rồi anh đã trở thành người tin chắc vào thuật cải tử hoàn sinh. Dù gì đi nữa, anh biết chính Sadako là nhân chứng sống. Và anh đã bảo quản cẩn thận mẫu ADN của con trai anh dưới dạng một mớ tóc mà anh để trên giá sách. Không có tế bào của con trai anh, sự cải tử hoàn sinh sẽ không thể thực hiện được. Nếu không nhờ tay Ando lướt chạm qua đầu thằng bé ở dưới biển, bắt vài sợi tóc dính trong nhẫn của anh, thì thông tin di truyền của Takanori sẽ mất đi vĩnh viễn.
Về mặt khoa học mà nói, việc này không khó. Chừng nào người ta còn một cơ thể mẹ có những khả năng đặc biệt - nói cách khác, chừng nào người ta còn có Sadako - khoa học hiện đại có thể dễ dàng đảm nhận phần còn lại.
Điều trước tiên Sadako phải làm là thụ tinh một trong các trứng của cô ta. Với cơ thể có chức năng cả nam và nữ, Sadako là người duy nhất có khả năng cấy trứng đã thụ tinh vào thành tử cung của mình mà không cần sự trợ giúp từ bên ngoài. Bước tiếp theo là lấy trứng đó và thay thế ADN của nó bằng ADN của cá thể mà người ta muốn làm sống lại. Quả đúng là phải có kỹ năng khéo léo để tách nhân một trong những tế bào bóc từ tóc của Takanori và cấy nó vào trứng đã thụ tinh của Sadako. Nhưng với một chuyên gia, việc này không khó. Về mặt lý thuyết, thậm chí có thể làm sống lại loài khủng long đã tuyệt chủng từ lâu, miễn là vẫn còn ADN của chúng.
Trứng chứa nhân vừa mới được cấy, sau đó sẽ đưa vào dạ con của Sadako. Lúc này tất cả những gì họ phải làm là chờ nó sinh ra. Bào thai bò ra khỏi tử cung trong khoảng một tuần sau đó, nó sẽ lớn lên đến độ tuổi mà tại thời điểm đó mẫu AND bị tách khỏi phần còn lại của cơ thể gốc. Trong trường hợp của Takanori, đấy là lúc đầu của cậu bé chết đuối chạm vào tay cha, để lại một món tóc. Thậm chí, thằng bé còn khôi phục toàn bộ trí nhớ cho đến thời điểm bị chết. Dường như ký ức được lưu giữ trong phần "thừa" của AND, là phần không chứa mã gen.
Takanori mà Ando đang nhìn thấy, xét về mọi khía cạnh, giống hệt như đứa con mà anh đã mất. Từ thói quen cho đến cách nói chuyện, nó giống y trước đây. Nó cũng đã khôi phục toàn bộ trí nhớ về quãng thời gian sống với cha mẹ, và việc nói chuyện với nó hoàn toàn tự nhiên.
Ngay khi cho Ando nhìn thấy con trai, Sadako đã yêu cầu anh chứng tỏ xứng đáng với phần thưởng đó. Để nghị của cô ta đúng như Ando đã dự tính. Cô ta muốn dùng kỹ thuật đó để làm Ryuji sống lại. Mang lại Takanori, ngoài để trả công, còn là để thực tập. Ngay từ đầu, mong muốn được tái sinh của Ryuji đã cho phép anh ta đẩy ra mật mã từ vết khâu ở bụng, rồi chèn thông điệp được mã hóa vào AND của virus. Anh ta đã đạt được ước muốn. Anh ta đã có một cơ thể, và giờ anh ta đang ngồi cạnh Ando bằng xương bằng thịt. Chính anh ta là đối tác của Sadako ngay từ đầu, và là một đối tác cực kỳ đáng sợ.
Đây là lần đầu tiên Ando nhìn thấy một Ryuji tái sinh. Vì ngay khi anh chắc chắn rằng AND của Ryuji được cấy thành công vào trứng đã thụ tinh, Ando nhận lại con trai mình và biến mất. Anh không cho ai biết sẽ đi đâu, để phần còn lại của cuộc phẫu thuật cho Miyashita và những người khác thực hiện. Anh hiểu rằng, bằng việc thụ thai cho Ryuji rồi, bọn họ không cần anh nữa. Mong muốn lớn nhất của Sadako là có Ryuji bên cạnh, một đồng minh đáng tin cậy.
Chính xác thì từ thời điểm nào cô ta và Ryuji đã quyết định thông đồng? Có lẽ bằng cách nào đó họ đã giao tiếp với nhau ở cấp độ AND, nhận ra nhau là kẻ đồng mưu đáng giá, và nhận thấy rằng mối quan hệ đối tác sẽ mang lại lợi ích cho cả hai.
Nhưng câu hỏi đó thực sự không khiến Ando quan tâm. Cái anh lo lắng bây giờ là sẽ nuôi dạy con trai mình thế nào. Để có thời gian suy nghĩ về điều này, anh đã nghỉ việc ở trường đại học cách đây hai tháng, và từ đó dành thời gian đi du lịch, thăm thú đồng quê Nhật Bản. Anh không có một đích đến cụ thể. Anh chỉ muốn sống càng cách xa Ryuji và Sadako càng tốt.
"Đây," anh ta nói, đưa nó cho Ando.
"Gì thế?"
"Vắc xin được chế từ virus Ring."
"Vắc xin..." Ando cầm lấy lọ thủy tinh nhỏ và xem xét cẩn thận.
Xét nghiệm máu của Ando và Miyashita cho kết quả dương tính với virus Ring. Đúng như họ đã nghi ngờ, đọc bài phóng sự Ring khiến họ trở thành người mang virus. Kể từ đó, cả hai sống trong lo sợ, không biết khi nào virus trong người họ sẽ bắt đầu phát tác.
"Tiêm vắc xin đi, nó sẽ xử lý đám virus. Những ngày lo lắng của cậu đã qua rồi."
"Cậu đến đây chỉ để đưa cái này cho tôi thôi sao?"
"Sao,thế con người ta không thể dạo bộ trên bờ biển một lần à?" Ryuji cười gượng gạo. Ando bớt đề phòng một chút. Cho dù đi đến đâu, anh cũng không bao giờ thấy thư thái chừng nào vẫn mang trong người virus Ring.
"Cậu nói đi. Bây giờ chuyện gì sẽ xảy ra với thế giới?" Ando hỏi, cho lọ thủy tinh vào túi áo ngực và cài cúc lại.
"Tôi không biết" Ryuji đáp cộc lốc.
"Đừng nói thế. Cậu và Sadako định thiết kế lại thế giới và tất cả sinh vật sống trong nó, đúng không?"
"Tôi có thể nói với cậu chuyện sẽ xảy ra trong tương lai gần. Nhưng sau đó nữa...Ngay cả tôi cũng không biết."
"Vậy ít nhất hãy nói về tương lai gần."
"Ring bán được trên một triệu bản."
"Cuốn sách bán được triệu bản, hử?" Ando đã biết tin này. Anh xem trên báo chí. Cuốn sách đã được tái bản vài lần, chiến thắng của việc maketing rầm rộ. Nhưng mỗi lần Ando nhìn thấy từ "tái bản", anh lại nghĩ đến "tái tạo". Ring đã có thể thực hiện sự sinh sản hàng loạt gần như ngay tức thì. Giờ đã có hơn một triệu người mang virus.
"Người ta còn định chuyển nó thành phim."
"Một bộ phim? Ring?"
"Ừm. Họ chọn người đóng vai Sadako thông qua một cuộc tuyển chọn diễn viên mở rộng."
"Cuộc tuyển chọn diễn viên mở rộng?" Ando thấy mình buộc phải lặp lại lời Ryuji.
Người đàn ông tái sinh bật cười. "Đúng thế, một cuộc tuyển chọn diễn viên mở rộng. Và cậu nghĩ ai đã giành được vai Sadako?"
Ando không cập nhật tin tức của làng giải trí. "Nói đi," anh nói. Làm sao anh biết ai vượt qua được màn thử diễn?
Ryuji gần như gập người lại vì cười. "Đừng đần độn thế. Cậu biết cô ta quá rõ."
"Chính là...Sadako?"
Chỉ khi nhắc đến cái tên đó anh mới nhận ra ý nghĩa của diễn biến này. Sadako luôn mong muốn trở thành diễn viên. Cô ta đã gia nhập một đoàn kịch chuyên nghiệp ngay sau khi tốt nghiệp phổ thông. Cô ta không phải hạng nghiệp dư, cô ta được đào tạo. Không ngạc nhiên khi cô ta tham gia diễn thử, và với sức mạnh của mình, cô ta hẳn đã dễ dàng chiếm được cảm tình của đạo diễn chọn vai. Ngoài ra, đó là một vai hấp dẫn không thể cưỡng lại được. Sadako sẽ đóng chính mình. Ando nghĩ anh có thể hiểu tại sao. Cô ta muốn phóng ý nghĩ của cô ta vào bộ phim, để rồi khi bộ phim được trình chiếu đến cảnh cuốn băng giết người, nó sẽ mang lại thông tin di truyền của cô ta. Cuốn băng bị tuyệt diệt lúc đó sẽ được làm sống lại, ở một quy mô lớn.
Và kết quả sẽ thế nào? Ando không biết bộ phim sẽ thành công đến mức nào, nhưng chắc chắn một số lượng khá lớn phụ nữ sẽ đến rạp để xem phim; những người tình cờ đang rụng trứng sẽ chịu cùng cái thảm kịch đã hủy diệt Mai. Một tuần sau, tất cả sẽ sinh ra Sadako, cơ thể họ sẽ bị vứt đi như những con kén đã qua sử dụng, bị bỏ mặc đến khi thối rữa.
Và rồi bộ phim sẽ đến các cửa hàng cho thuê băng hình, và rồi nó sẽ được phát sóng trên truyền hình. Những hình ảnh sẽ phát tán nhanh hơn bao giờ hết vì mỗi lần truyền sang một phương tiện thu hình lại tạo ra một bản sao. Đó là sự sinh sản với tốc độ bùng nổ. Sau đó những Sadako mới sẽ có thể tự sinh con cho mình. Sadako đã tìm ra biện pháp qua đó cô ta có thể nắm cả thế giới trong lòng bàn tay.
"Sadako sẽ phối giống với truyền thông," Ryuji nói, cuối cùng thôi cười và nhìn lên.
"Rồi người ta sẽ sớm phát hiện ra, và bộ phim sẽ bị ngăn chặn." Không chỉ bộ phim, cả sách nữa. Những ấn bản đang lưu hành sẽ bị gom lại và đốt. Ando muốn tin rằng loài người sẽ hợp sức lại.
"Không. Thử nghĩ xem ngành truyền thông khổng lồ đến thế nào, và có bao nhiêu người làm việc trong ngành này đã tiếp xúc với loại virus này rồi. Thậm chí nếu Ring tự hủy diệt, thì truyền thông cũng bị thay đổi bởi những người đã nhiễm virus Ring. Ngay khi cuốn băng đó đột biến thành dạng sách, nó sẽ biến thành mọi dạng phương tiện: nhạc, trò chơi video, mạng máy tính. Truyền thông mới sẽ lai giống với Sadako, tạo ra nhiều hình thức truyền thông mới khác, và mỗi phụ nữ rụng trứng tiếp xúc với chúng sẽ sinh ra Sadako."
Ando chạm vào túi áo ngực tìm lọ vắc xin. Nó chỉ có thể kháng lại virus Ring. Nó sẽ vô hiệu trước truyền thông bị đột biến. Vì không biết loại virus này sẽ đột biến thành dạng truyền thông nào, nên không thể điều chế một loại vắc xin có tác dụng với tất cả. Loài người sẽ mãi bị bỏ lại đằng sau. Sadako, loài mới, sẽ dần dồn ép loài người cho đến khi cô ta đẩy nó đến bờ tuyệt chủng.
"Cậu chấp nhận tất cả những chuyện đó?"
Ando không thể ngồi yên chứng kiến mọi người chết còn Sadako chiếm chỗ của họ. nhưng điều đó chẳng làm Ryuji bận tâm. Anh ta đang đóng một vai trò tích cực trong toàn bộ sự việc, thúc đẩy nó diễn ra. Ando hoàn toàn không hiểu nổi điều đó.
"Cậu đang nhìn sự việc với tư cách là một con người. Tôi thì không. Cách tôi nhìn nhận nó là một người chết đi, một Sadako được sinh ra. Thêm một người ở đây, và lấy đi một người ở chỗ khác, tổng số không thay đổi. Vấn đề ở đâu nào?"
"Nó hoàn toàn ngoài tầm lĩnh hội của tôi."
Ryuji đưa khuôn mặt đầy mồ hôi lại gần mặt Ando. "Giờ không phải là lúc để cậu làm người tốt. Cậu đã đứng về phe chúng tôi rồi."
"Để làm gì?"
"Cậu sẽ phải can thiệp vào quá trình tiến hóa, ví dụ thế. Một cơ hội hiếm hoi, nếu cậu hỏi tôi."
"Tiến hóa? Cậu gọi nó như thế à?"
Mọi sự đa dạng AND của loài người đều hội tụ về một cấu trúc AND duy nhất, là Sadako. Đó gọi là tiến hóa à? Ando thấy nó đúng hơn là một nhược điểm. Chính xác là nhờ có đa dạng gen mà một số nạn nhân yếu bị chết đi, còn những người khác sống sót. Thậm chí, Ando nghĩ, nếu một thời kỳ băng hà nữa xảy đến thì người Inuit vẫn sẽ sống sót được qua thời kỳ đó, đó là nhờ sự đa dạng, trong trường hợp này là dân số loài người. Nếu sự đa dạng biến mất, một rủi ro nhỏ nhoi nhất cũng có thể dẫn đến sự sụp đổ của toàn bộ giống loài. Nếu, giả sử như, Sadako Yamamura bản gốc có một khuyết tật trong hệ miễn dịch của cô ta, khuyết tật này sẽ xuất hiện trong mỗi cá thể Sadako thế hệ sau. Một cơn cảm lạnh đơn giản cũng có thể là một đong giáng mạnh cho toàn bộ loài đó.
Ando chỉ có thể hy vọng điều này xảy ra. Con đường còn lại duy nhất cho loài người là cố gắng để tồn tại và chờ loài Sadako diệt vong.
"Cậu có biết vì sao sinh vật tiến hóa không?"
Ando lắc đầu. Anh không nghĩ có ai đầy tự tin trả lời được câu hỏi này.
Nhưng giọng Ryuji có sự tự tin đó, anh ta nói tiếp "Lấy mắt làm ví dụ. Tôi biết là không phải giải thích điều này cho một nhà giải phẫu như cậu, bác sĩ Ando ạ, nhưng mắt người là một cơ chế phức tạp đến kinh ngạc. Thật không thể tưởng tượng được rằng một mẩu da tiến hóa thành giác mạc, thành con người, nhãn cầu, thành tế bào thần kinh kết nối với bộ não, tất cả chỉ để làm cho nó có thể nhìn thấy được. Thật khó mà tin điều đó lại xảy ra ngẫu nhiên. Không phải chúng ta bắt đầu nhìn thấy các sự vật bởi vì giờ có một cơ chế mà nhờ nó ta nhìn thấy chúng. Trước hết phải có mong muốn nhìn thấy, được giấu kín đâu đó trong những sinh thể. Không có nó, cơ chế sẽ không bao giờ định hình. Không phải sự tình cờ làm cho sinh vật dưới biển lần đầu bò lên mặt đất, hay làm cho loài bò sát biết cách bay. Chúng có mong muốn làm vậy. Nào, thử nói điều này ra xem, hầu hết các chuyên gia sẽ cười nhạo. Họ sẽ gọi đó là thuyết mục đích thần bí, một lời biện bạch bỉ ổi cho triết học."
"Cậu có thể tưởng tượng, thế giới là như thế nào đối với sinh vật không thể nhìn không? Đối với loài sâu bọ trườn bò trên mặt đất, thế giới chỉ là những gì chạm vào cơ thể chúng trong bóng đen. Đối với loài sao biển hay loài cỏ chân ngỗng bò dưới đáy biển, cả thế giới chỉ là sự cảm nhận về lớp đá mà chúng bám vào và về dòng nước chảy qua chúng. Cậu có nghĩ loài sinh vật như thế có thể hình thành khái niệm nhìn thấy không? Nó nghèo trí tưởng tượng. Đó là một trong những thứ cậu không thể nhìn thấy được, cũng giống như rìa của vũ trụ. Nhưng bằng cách nào đó, tại một điểm nhất định trong sự tiến hóa, cuộc sống trên trái đất đã có được khái niệm "nhìn thấy". Chúng ta bò lên mặt đất, chúng ta bay lên trời, và cuối cùng chúng ta hiểu thấu được văn hóa. Một con tinh tinh có thể nhận biết được quả chuối. Nhưng nó sẽ không bao giờ hiểu được khái niệm văn hóa. Nó không thể hiểu được, nhưng bằng cách nào đó nó sẽ có mong muốn đạt được sự hiểu biết ấy. Sự thôi thúc này từ đâu ra, tôi không biết."
"Ô, vậy là cũng có cái cậu không biết đấy?" Ando nói với tất cả vẻ mỉa mai anh có thể tập hợp được.
"Nghe đây. Nếu loài người bị tuyệt chủng và AND của Sadako Yamamura thế chỗ loài người, xét cho cùng là bởi vì loài người mong muốn điều đó."
"Có loài nào mong muốn chính nó bị tuyệt chủng không?"
"Trong tiềm thức, đó không phải là điều loài người mong muốn à? Nếu tất cả AND đều hợp nhất thành một cấu trúc, sẽ không còn sự dị biệt giữa các cá thể. Mọi người đều giống nhau, không khác biệt về khả năng, hay vẻ đẹp. Sẽ không còn sự gắn bó với những người thân yêu. Và quên đi chiến tranh, thậm chí sẽ không còn tranh luận nữa. Chúng ta đang nói về một thế giới tuyệt đối hòa bình và bình đẳng thậm chí còn vượt qua cả sự sống và cái chết. Cái chết sẽ không còn là điều gì đáng sợ nữa, cậu thấy đấy. Nào, nói trắng ra, đó không phải là điều loài người mong muốn từ lâu à?"
Vào cuối bài diễn thuyết, Ryuji ghé sát miệng vào tai Ando nói thầm. Trong lúc đó Ando chỉ nhìn Takanori, từ bấy đến giờ cậu bé vẫn cúi mình ở nguyên vị trí, vốc cát cho vào hộp lon rỗng.
"Không phải tôi," anh đáp. Con trai anh là điều đặc biệt đối với anh, là độc nhất. Ando không mong nhìn thấy điều giống như người khác mong muốn. Anh có thể tự tin nói như vậy.
"À, sao cũng được," Ryuji cười, đứng dậy.
"Cậu đi à?"
"Đến lúc tôi té rồi. Giờ thì cậu định làm gì?"
"Tôi có thể làm gì được? Tôi sẽ tìm một hòn đảo hoang ở đâu đó vượt ra ngoài tầm với của giới truyền thông, và ở đó tôi sẽ nuôi dạy con tôi."
"Nghe giống cậu đấy. Còn tôi, tôi sẽ chứng kiến kết cục của loài người. Một khi chuyện đó đi xa hết mức có thể, ai biết được, có lẽ một ý chí nằm ngoài sự hiểu biết của loài người sẽ trút lòng căm thù nó lên chúng ta. Tôi ghét phải bỏ lỡ chuyện đó."
Ryuji bắt đầu bước đi dọc bờ đê.
"Tạm biệt Ryuji. Bảo Miyashita tôi gửi lời chào."
Ryuji dừng lại lần nữa khi nghe câu nói của Ando.
"Có lẽ, trước khi đi tôi phải dạy cho cậu một bài nữa. Tại sao cậu nghĩ văn hóa loài người phát triển? Con người có thể chịu đựng hầu như tất cả mọi thứ, nhưng có một điều họ không vượt qua được. Con người là loài động vật không thể chịu được sự buồn tẻ. và đó chính là động lực phát triển của mọi vật. Để thoát khỏi sự buồn tẻ, con người phải phát triển . Tôi hình dung sẽ khá tẻ nhạt khi bị kiểm soát bởi một chuỗi AND duy nhất. Khi nghĩ theo những khía cạnh đó, dường như cậu sẽ muốn có càng nhiều khác biệt giữa các cá thể càng tốt. Nhưng này, chúng ta có thể làm gì nào? Người ta lại hoàn toàn không muốn có sự khác biệt đó. Ồ, và điều cuối cùng - tôi nghĩ cậu sẽ thấy khá tẻ nhạt trên hoang đảo đấy."
Đến đó anh ta vẫy tay, và đi khuất.
Ando không có một kế hoạch cụ thể nào về việc sẽ sống ở đâu. Tương lai không có gì chắc chắn cho bất cứ kế hoạch nào. Với viễn cảnh như vậy, thì có lẽ không kế hoạch nào, cho dù có khéo léo đến đâu, sẽ hiệu quả. Anh chỉ cần rong ruổi một thời gian, để mặc cái gì phải đến sẽ đến.
Ando cởi sơ mi và quần dài. Anh ta đã mặc sẵn đồ bơi bên trong. Anh chạy lại chỗ con trai, nắm tay giúp nó đứng dậy.
"Đi nào."
Anh đã hàng trăm lần giải thích cho con điều cần phải làm hôm nay, và tại sao phải làm như vậy. Họ định bơi ra biển như đã làm cách đây hai năm, và lúc đó, khi thằng bé sắp chết đuối, Ando sẽ nắm chặt tay con trai mình. Cách đây hai năm, tay của hai cha con không với tay nhau. Hôm nay, họ sẽ nắm tay thật chặt.
Trong bức thư để lại cho anh, Sadako đã viết rằng khi cô ta được tái sinh trong khoang thông gió trên sân thượng tòa nhà, cô ta nhận ra ngoại cảnh đó giống hệt như đáy giếng nơi cô ta đã chết. Và chỉ khi ta tự bò được ra khỏi cái cái hố, cô ta mới có thể thích nghi với thế giới mới. Ando nghĩ con trai mình cũng cần trải qua thử thách ấy. Thằng bé cần được đặt vào tình huống y như nó đã trải qua cách đây hai năm.
Takanori có một nỗi sợ lạ kỳ với nước, nỗi sợ mạnh đến mức làm cho cuộc sống hàng ngày của thằng bé rất khó khăn nếu như nó không khuất phục được nỗi sợ ấy. Khi đi dọc theo bờ cát ướt, Ando có thể cảm thấy tay Takanori siết chặt tay mình vì sợ mỗi khi nước biển phủ lên mắt cá chân.
Giờ thằng bé ngước nhìn anh, miệng run rẩy nói, "Bố, bố hứa rồi nhé?"
Ando đã chuẩn bị phần thưởng anh hứa tặng thằng bé nếu nó đáp ứng được kỳ vọng của cha mình, vượt qua nỗi sợ nước. Thằng bé sẽ được gặp lại mẹ.
"Mẹ sẽ ngạc nhiên lắm."
Vợ anh vẫn chưa biết rằng con trai họ đã được đưa trở lại cuộc sống. Chỉ nghĩ đến giây phút hai mẹ con đoàn tụ thôi, Ando đã thấy phấn khích. Anh sẽ phải bịa đặt ra một câu chuyện hợp lý. Có lẽ anh sẽ nói rằng cậu bé không bọ chết trôi, mà được một thuyền đánh cá cứu vớt; rằng cậu bé bị mất trí nhớ, rằng nó đã sống với người khác trong hai năm qua. Giây phút vợ anh chạm vào Takanori, còn sống bằng xương bằng thịt, thì câu chuyện bịa sẽ trở thành sự thật.
Họ có thể trở lại là vợ chồng hay không lại là vấn đề khác. Ando muốn thử. Anh cho mình cơ hội năm mươi năm mươi.
Một con sóng khá lớn đang đến gần và bắt đầu nâng thằng bé khỏi bờ cát. Thằng bé khẽ hét lên và bám chặt vào hông Ando. Ando giữ con thật chặt bên mình rồi lội ra biển. Anh có thể cảm thấy nhịp tim của nó. Nhịp đập đó là điều duy nhất chắc chắn trong một thế giới đang đối mặt với sự hủy diệt. Nó chứng minh họ vẫn sống.
| goc anh sex | game mobile | game hot|sms 8-3 I anh sex 2013Itruyen it
wap viet
<