nhưng so với gia đình anh, so với căn nhà bề thế ốp tường toàn gỗ tốt của ba anh, ô tô ba anh đi, thu nhập hàng tháng từ công ty và việc làm ăn của ba anh, so với những tiện nghi của gia đình anh thì hai nhà chúng ta khác nhau nhiều lắm!
Ba của chúng ta cũng vậy!Ba anh là một người đàn ông bệ vệ, thành đạt, lịch lãm, còn ba em đã ngoài sáu mươi, chiến tranh và những năm tháng khổ cực của cuộc đời đã vắt kiệt ông, ông tàn tật và thêm nghiện rượu… Anh yêu quý và kính trọng gia đình em, anh thuộc mọi ngách nhà em dù nó khác xa nhà anh. Khi thấy anh quá yêu em và bỏ lại mọi sự sắp xếp của gia đình để theo em vào Sài Gòn, anh phải xa gia đình, không người thân thích… và chính điều đó đã khiến mẹ anh không ưa em rồi đấy! Bà luôn muốn anh về và khuyên anh hãy khoan nghĩ đến chuyện vợ con, lo sự nghiệp đi đã, cứ như bà không hề biết mối tình bao năm của chúng ta vậy! Dù bà đã rất quý em nhưng chắc sau lần ghé thăm nhà em lần đầu để gửi quà cho em trai em mang vào cho anh, bà đã nghĩ khác.
Lấy anh, em sẽ luôn là người đi ngủ sau vì anh rất ham ngủ nên sẽ đi ngủ trước. Bao lo toan, phiền muộn của em, anh nghe thì nghe chứ sẽ không nằm lại trong đầu anh. Em sẽ là người kiểm tra cửa nẻo, sẽ thức dậy nửa đêm mưa gió để xem nhà có bị ướt đâu đó không thì khi đó, anh vẫn say giấc ngủ.
Anh sẽ rất yêu con nhưng anh không biết nấu gì cho chúng ăn hay chăm chúng như thế nào vì anh ít khi phải chăm sóc người khác, thậm chí anh sẽ làm chúng ốm vì tính anh rất đoảng. Anh sẽ so bì em chăm con hơn chăm anh. Em cũng phải nhắc nhở thì anh mới quét dọn hay sửa chữa lau chùi và chắc hẳn, em sẽ phải nhắc anh ghé thăm nhà bố mẹ, họ hàng những ngày lễ tết… Anh cũng sẽ bảo em rằng, "Phụ nữ phải biết an phận để mà hạnh phúc"... như anh đang bảo bây giờ, “Về cùng anh đi em!”, và chính sự năn nỉ của anh khiến em phải nghĩ cách để có thêm thời gian suy nghĩ…
Bây giờ em không còn yêu anh nhiều như ngày xưa nữa, không phải cái gì anh nói cũng tuyệt để luôn gật gù… mà ngược lại, anh có nhiều cái dở và em sẽ thất vọng nếu không đạt được kì vọng vào anh! Thế thì em sẽ khốn khổ lắm!
Thêm nữa, em chưa muốn lấy chồng bây giờ, cứ thư thả đã, em còn nhiều việc phải làm. Lấy chồng bây giờ ư? Em chưa sẵn sàng! Lấy anh ư? Để em suy nghĩ đã…
Anh dạo này gay gắt lắm rồi vì đã đến lúc anh phải về và lẽ nào em lại mất anh và mối tình sâu đậm gần 7 năm qua? Sau này, em sẽ không gặp ai yêu em nhiều như anh… thế thì em sẽ ân hận lắm! Bao cô đơn, yếu đuối, mệt mỏi, em đã vượt qua được vì có anh ở bên bầu bạn, san sẻ…
25 tuổi, trước lựa chọn quan trọng của đời mình, em đâm ra lo ngại đủ thứ và muốn trốn chạy như một đứa trẻ con, quên luôn mình đã 25 tuổi và lời nhắc nhở khéo của mẹ, "Bạn con đứa lấy chồng, đứa tay bồng tay bế rồi con ơi!”.
Thế thì… em biết quyết định làm sao cho đúng bây giờ?