Khi tôi ở xa, anh đã "vui chơi" bên người con gái khác... để rồi giờ đây, anh phải từ bỏ tình yêu để làm tròn trách nhiệm "làm cha" của mình.
Cách đây gần 2 năm khi về quê ăn tết, tôi đã gặp anh. Anh là một người rất bình thường như biết bao chàng trai khác… nhưng chính anh đã làm trái tim tôi loạn nhịp. Sau một thời gian thường xuyên chuyện trò và nhắn tin cho nhau thì chúng tôi bắt đầu yêu nhau, mặc dù hai chúng tôi ở rất xa nhau.
Anh sống và làm việc ở miền Bắc, còn tôi thì vẫn tiếp tục học tập ở Sài Gòn. Thời gian cứ thế trôi đi nhưng tình yêu xa của chúng tôi vẫn không hề thay đổi. Dường như càng ở xa nhau, chúng tôi càng thấy tình yêu của chúng tôi mãnh liệt hơn bao giờ hết. Tôi chợt nhận ra trằng, cuộc sống của tôi không thể sống thiếu anh, người đàn ông tôi vẫn ngày đêm mong nhớ.
Vừa qua, khi lớp tôi có một chuyến thực tập ở miền Bắc, tôi và anh đã được gặp nhau trong niềm vui sướng và hạnh phúc. Chúng tôi ôm chầm lấy nhau mà không cần ai nói với ai một câu nào. Tôi cảm thấy thật sự hạnh phúc, hạnh phúc vì lần đầu tiên được ở trong vòng tay của chàng trai tôi yêu thương nhất, hạnh phúc vì được trao cho anh nụ hôn đầu đời của người con gái…
Chúng tôi gặp gỡ nhau trong thời gian rất ngắn vì tôi không thể ở lại bên anh lâu hơn được nữa… Chúng tôi ngồi bên nhau chẳng muốn rời xa một phút, một giây nào hết. Tôi chỉ ước rằng, thời gian trôi qua thật chậm để tôi có thể ở bên anh nhiều hơn nữa…
Chúng tôi xa nhau trong sự nuối tiếc… nhưng giữa tôi và anh đã hứa hẹn với nhau rất nhiều điều. Anh ôm tôi vào lòng và nói rằng, “Chờ ngày em ra trường, hai đứa mình sẽ làm đám cưới và cùng nhau xây dựng gia đình. Hãy chờ anh nhé!”. Tôi ôm chặt anh và hi vọng, lời nguyện ước ấy sẽ trở thành sự thật vào một ngày không xa nữa…
Tôi những tưởng với tất cả những gì hai đứa đã hứa hẹn với nhau thì anh sẽ không bao giờ làm tôi thất vọng… thế nhưng, cuộc đời có ai biết trước được chữ ngờ? Khi tôi vẫn quyết tâm học tập và mong mỏi ngày được ra trường và trở về với anh thì anh lại vui vẻ bên người con gái khác. Để rồi, hậu quả để lại cho những ngày “vui chơi” của anh là bào thai ở trong bụng người con gái ấy. Cô ta đã không nói với anh ngay từ đầu mà chờ cho bào thai ấy lớn lên, cô ấy mới gặp anh và ép "Anh phải có trách nhiệm với đứa con của mình".
Khi sự việc đã không thể giấu diếm được nữa thì anh nhắn tin cho tôi rằng, “Anh xin lỗi… anh đã làm chuyện có lỗi với em”. Tôi an ủi anh, “Dù anh có gây ra lỗi lầm gì thì em vẫn tha thứ cho anh khi anh đã biết nhận lỗi của mình”… Vậy mà không ngờ, chỉ một tuần sau, anh gọi điện cho tôi nói lời chia tay và “Anh phải lấy người mình không yêu làm vợ. Anh không thể trốn tránh được trách nhiệm của người bố…”.Tôi đã thật sự sốc khi nghe được những lời thú nhận của anh.
Hôm ấy, anh đã khóc rất nhiều. Anh xin lỗi vì đã làm tổn thương tôi và đã không mang lại hạnh phúc cho tôi như anh từng mong muốn… “Anh yêu em rất nhiều nhưng anh không thể làm khác được vì anh còn phải có trách nhiệm với đứa bé đó. Nó là con anh, nó không có tội tình gì em ạ!”… Tôi nghe những lời nói đó của anh mà tim tôi chết lặng.
Cứ tưởng tình yêu của chúng tôi sẽ thành một chuyện tình đẹp, lãng mạn… nhưng nào đâu ngờ, mới đi được nửa chặng đường thì tình yêu đã vội “đứt gánh”.
Không có anh, tôi sống như người mất hồn. Tôi chỉ biết khóc cho vơi đi nỗi buồn trong lòng… tim tôi như vỡ ra từng mảnh khi anh nói “Em là niềm hạnh phúc của anh. Em hãy sống thật tốt… như thế thì anh sẽ cảm thấy nhẹ lòng hơn. Giờ đây, anh không còn gì nữa…”. Tôi đau đớn đến tột cùng khi nghe