vùng mình lên trở đậy và khẽ khàng mở cửa đi ra ngoài sân. Mẹ nhìn thấy tôi, tôi khẽ hỏi mẹ với giọng đầy ngượng nghịu: “Mẹ dậy rồi ạ?”. Mẹ nhìn tôi khẽ đáp: “Con dậy làm gì sớm thế. Mẹ già rồi nên chẳng ngủ được nhiều thì dậy tập thể dục thôi.”. Cứ thế hai mẹ con nói chuyện được một lúc, tôi hỏi mẹ: “Con đi nấu đồ ăn sáng cho cả nhà nhé!” thì mẹ bảo: "Giờ vẫn sớm, nhà mình ai cũng ngủ rất khiếp nên cứ phải khoảng 7h thì mới bắt đầu làm để mọi người trở dậy ăn là vừa".
Chuyện chỉ "hú vía" khi đến buổi tối. Buổi tối hôm ấy, sau khi cả nhà ăn cơm xong, tôi lại làm một quả khiến cả nhà lại phải giật mình phừn phựt. Đó là khi ăn tối xong, tôi bắt đầu mang mâm bát ra nhà tắm rửa. Nhưng vừa bê mâm ra được đến hiên nhà, do không quen khi bước xuống bậc cửa nhà chồng nên tôi bị hụt chân. Thế là cả mâm bát xô hết xuống sân và vỡ sạch sành sanh. Cả mâm bát nhiều là thế, giờ chỉ còn chỏng chơ mỗi cái bát sắt của mẹ chồng tôi mà bây giờ vẫn dùng. Cả nhà thấy vậy, lại chạy hết ra xem, nhặt nhạnh bát giúp tôi. Tôi thì cứ đứng như trời chồng vì ngượng và sợ.
Ngày thứ 4:
Ngày thứ 4 ở nhà chồng, mọi việc có vẻ cũng đỡ lạ lẫm hơn. Trưa hôm ấy có mấy người bạn thân của chồng tôi về chúc mừng đám cưới do vừa đi công tác về không kịp vào chung vui. Thế là cả nhà tôi lại giữ bạn chồng ở lại để ăn cơm.
Lúc cùng mẹ ở dưới bếp làm cơm, tôi đã khá tự tin vì bản thân nấu nướng cũng được. Mẹ chồng tôi cũng khen tôi bày biện đẹp và lạ mắt. Tôi thầm nghĩ chắc hôm nay sẽ suôn sẻ.
Nào ngờ, khi cả nhà cùng ngồi vào mâm cơm và mời mọc nhau ăn, tôi lại mời bố mẹ chồng một câu rõ to: “Con mời 2 bác ăn cơm”. Mời xong, tôi vẫn còn chưa thấy buột miệng hay có điều gì lạ lẫm. Chỉ thấy mấy anh chị ở cơ quan chồng tôi khúc khích và cuối cùng lăn ra cười. Họ bảo: “Em vừa nói gì thế?”- “Dạ, em bảo 2 bác ăn cơm ạ”. Ối, nói xong câu này, lúc này tôi cũng cười lăn cười bò trong khi mặt mũi thì đỏ như ông mặt trời vì ngại với mẹ chồng và khách khứa. Nhưng mẹ chồng tôi lại nói đỡ khiến tôi cũng cảm thấy đỡ ngại hơn: “Nhầm như thế là chuyện thường, hầu như con gái khi làm dâu ai cũng một lần nhầm như vậy”.
Ngày thứ 5:
Do vẫn là ngày tôi được nghỉ phép nhưng sau khi cưới nên hai vợ chồng đi chơi chán cũng về nhà nằm.Đang nằm trong phòng nhìn ra cửa sổ, tôi thấy mẹ chồng một mình lầm lũi nhặt cỏ cho mấy luống rau sau nhà. Do cũng là người rất thích trồng hoa hoét, rau cỏ, nên tôi thích thú chạy ra. Thấy có một luống vẫn chưa trồng rau gì, tôi đề nghị 2 mẹ con sáng nay sẽ trồng luống rau này. Mẹ chồng tôi vui lắm, bà chạy về lấy cái cuốc cho tôi cuốc. Còn bà nhặt cỏ và tra hạt rau mùng tơi.
Bà sợ tôi mệt vì làm không quen nên cứ liên tục nhắc tôi nghỉ, nhưng tôi cũng chẳng thấy mệt nên cứ hăng say làm. Song tôi không ngờ cái tính ẩu đoảng của tôi lại khiến tôi cuốc cả vào ngón chân cái của mình. Tôi kêu ối sau nhát cuốc giáng xuống. Mẹ chồng tôi lại nháo nhác dìu tôi đi vào nhà, rửa sạch vết thương, bôi thuốc sát trùng và quấn gạc cho tôi. Nhưng chính những cử chỉ gần gũi của bà tôi lại thấy bà thật gần gũi như mẹ tôi vậy... Và tôi nhận ra tôi là con gái mà quá vụng về!
Ngày thứ 6:
Ngày hôm nay là ngày cuối cùng tôi ở nhà vì ngày mai đã phải đến cơ quan đi làm. Sau mấy ngày chè chén, cả nhà tôi đều ngán ngẩm với thịt