Khi ôm cô, nghe tiếng hơi thở gấp gáp của người phụ nữ không bao giờ thuộc về mình, tôi biết sự nuối tiếc quá khứ dở dang chỉ là cái cớ cho nhu cầu tìm tình dục
nh nắng hơi gắt phản qua khung cửa kính làm tôi khẽ nhíu mắt lại. Tôi vươn tay với chiếc đồng hồ trên bàn, bấm nhẹ. Màn hình sáng xanh 11h07’. Vậy là tôi đã lỡ chuyến bay đến Hongkong tầm nửa tiếng trước.
Tôi quay sang, tôi vẫn đang ôm trọn em trong tay, cô gái nép sát ngực tôi ngủ ngon lành. Tôi luồn tay nhẹ vào mái tóc tơ nâu nhạt mềm, nghĩ về những ngày sắp tới.
Công ty đã ăn mừng hợp đồng thắng lớn tối qua. Dự án kết thúc, em sẽ về với công ty đối tác. Tôi sẽ có những chuyến đi, em sẽ có những đối tác mới. Rồi em sẽ gặp một ai đấy tài giỏi hơn tôi, làm cho em cười nhiều hơn tôi, sẽ để em đặt những cái hôn sâu bất ngờ như em từng làm mỗi khi tạm biệt, rồi sẽ không bao giờ là tạm biệt ở trước ngưỡng cửa nữa. Em và người đó sẽ vào phòng, khéo léo trút bỏ quần áo sau những cái hôn, cái ôm tới tấp. Rồi sẽ là da sát da, mùi hương quấn vai, hơi thở nồng nàn. Tất cả rồi sẽ dành cho người khác. Ý nghĩ tưởng tượng làm tôi đủ ghen, nhưng buổi sáng cạnh em chỉ có thể đủ để tôi trút ra một hơi dài.
Chiếc đầu nhỏ hơi nhúc nhích, em mở mắt, trườn nhẹ sát cằm lên ngực tôi, đặt một chiếc hôn nhẹ vào má, cười mềm. Tôi nhìn vào đôi mắt sáng, đặt lời đề nghị không chút suy nghĩ: “Chúng ta hãy sống cùng nhau”. Em nhìn, nghe như một lời nói ngọt lúc say tình, gật đầu cho qua. Ý nghĩ trong tôi tự nhiên thẳng đứng, rõ ràng: “Chúng ta hãy lấy nhau đi. Và sống cùng nhau”. Em mở tròn mặt biết tôi không đùa. Chính tôi cũng ngạc nhiên với bản thân, từ chính cuống họng nơi nhưng từ ngữ vừa phát ra. Tôi đã nghĩ đến việc lập gia đình, đến tình huống cầu hôn người con gái mình yêu nhưng nó hoàn toàn khác, xa vời với cảnh bây giờ. Em không nói gì, không gật đầu không lắc, đặt chiếc hôn nhẹ lên mũi, rồi khoác tạm chiếc áo sơ mi của tôi nơi chân giường, đi về phía nhà tắm.
Tôi choàng người dậy, định hình với mọi chuyện vừa diễn ra. Có thể em sẽ từ chối. Cũng tốt, tôi chưa sẵn sàng để thích nghi với cuộc sống gia đình. Nhưng nếu em đồng ý? Thì coi như tôi bước vào cuộc sống mới với những khả năng. Đành vậy.
Em đứng ở bếp, làm những miếng sandwich màu tươi, hát khe khẽ bài hát nào đó của Adele mà em đã nghe tối qua, khi nhắm mắt và thò tay ra ngoài cửa sổ trong xe. Tôi vừa nhìn em, vừa nghe CNN, vừa tranh thủ tìm chuyến bay giờ chót trong ngày trên Kayak. Em bỗng ngưng lại mọi việc nhìn tôi. Tôi ngước mắt lên, biết em đang chờ được nghe, tôi đặt chiếc Ipad lên bàn, hướng sự chăm chú về gương mặt trắng nhỏ. “Em đồng ý”.
Tôi, vừa phút trước còn đang tích nhập quá nhiều thông tin số, giờ chỉ một câu đơn giản của em, vang mộc mạc trong không khí tạo sự chênh lệch khiến nào tôi không kịp phản ứng. “Em đồng ý. Chúng ta hãy lấy nhau đi”.Em nhắc lại, kèm nụ cười dễ chịu với cái nhún vai, như chấp nhận sự thật kiểu à, đương nhiên là nó sẽ phải thế rồi. Tôi vươn tay ra, kéo em vào lòng, hôn nhẹ lên trán, mũi, gò má nhỏ và môi em. Tôi cảm thấy mông lung, nhưng từ góc sâu nào đó, tôi cảm ơn vì em đã đồng ý.
2. Về cô ấy
Xuống sân bay, mở điện thoại lên đã thấy cả hàng sms kín đặc. Chỉ bằng một lời ngắn gọn trước lúc đi với bố mẹ và cậu bạn đồng nghiệp thân thiết, tôi đã được đủ list trong cả danh bạ điện thoại hỏi thăm. Tôi gọi điện cho em, đặt cuộc hẹn hò cho mảng kế hoạch đám cưới. Mọi thứ diễn ra quá nhanh. Thời gian quen và yêu em bằng đúng thời gian từ giờ đến đám cưới. Tối đưa em về, tôi nằm trên giường, nay đã quen gọn mình sang một