Anh chia tay, em không thể tập trung học hành gì được. Em muốn nghỉ học hẳn nhưng nghĩ đến bố mẹ, em không dám.
Em chào chị Thanh Bình!
Em có thắc mắc này, muốn hỏi chị, mong chị trả lời giúp em.Em đang là sinh viên năm thứ 2. Em sinh năm 1992. Anh ấy hơn em 6 tuổi và hiện đang đi làm. Anh là 1 người bạn khá thân thiết của anh trai em. Em và anh ấy bắt đầu nhắn tin trò chuyện với nhau từ cuối năm trước. Sau 1 thời gian nhắn tin, em và anh ấy đã có cảm tình sâu sắc với nhau. Ngày mồng 5 Tết, anh ấy đã cho em biết tình cảm của anh ấy dành cho em. Nhưng em thì lại sợ hãi vì đây là lần đầu tiên có 1 người con trai ngỏ lời với em và em không biết phải làm sao.
Em về và hỏi ý kiến của mẹ vì mẹ là người từng trải qua chuyện này. Mẹ đã khuyên em không nên yêu anh ấy vì nhà anh ấy quá đông anh chị em khoảng 11 người. Anh ấy là con út. Bố anh đã mất, chỉ còn mẹ già đang bị bệnh. Anh ấy làm ở tàu cát, không có đất trên cạn để ở. Mẹ lo cho cuộc sống của em sau này sẽ khổ, vất vả, mọi việc không có bố mẹ chồng đỡ đần, 2 vợ chồng phải lo tất cả mọi chuyện từ đầu chí cuối.
Em biết mẹ chỉ muốn tốt cho em và em biết điều ấy nên đã nghe lời mẹ từ chối anh ấy. Nhưng với sự từng trải của mình, anh ấy dễ dàng nhận ra được em đang nói dối anh ấy. Những ngày sau, anh ấy đã cố níu kéo và em cũng đã chấp nhận yêu anh. Anh không dám cho mẹ em biết vì em biết mẹ sẽ buồn.
Sau 1 khoảng thời gian tìm hiểu về anh, em đã biết rằng mình có thể gửi gắm niềm tin ở nơi anh. Anh rất tâm lý và khả năng nắm bắt tâm lý của người khác rất tốt. Nhưng chuyện đời thường không như mong muốn. Anh ấy bị giục lấy vợ và phải lấy trong năm nay. Vì phải chịu nhiều áp lực từ phía gia đình và không muốn em phải bỏ dở việc học hành và những ước mơ nên anh ấy đã nói chia tay với em. Nhưng em yêu anh rất nhiều và đã cho anh quá nhiều thứ mà một người con gái nên giữ (chỉ còn duy nhất cái lần đầu tiên ấy là em không thể cho đi).
Và thế em đã cố gắng níu kéo cuộc tình này. Sau đấy, em và anh tiếp tục giữ liên lạc. Mặc dù anh ấy luôn bảo em là em gái nhưng những hành động của anh chứng tỏ 1 điều là anh không thể làm được điều đó. Anh vẫn luôn gặp em khi em cần. Tuy nhiên, anh cũng có một chuyện khiến em buồn là anh còn nhắn tin với người con gái khác nữa. Anh ấy còn kể cho em nghe chuyện anh ấy nhắn tin với chị kia nữa. Em vẫn luôn tự tin rằng anh ấy không thể xa em được thế nhưng giờ thì em biết mình đã nhầm.
Anh không chỉ nhắn tin mà thậm chí còn vào cả nhà chị kia ngồi, trớ trêu thay, nhà em và nhà chị kia cùng 1 đội. Và rồi anh lại nói chia tay với em.Những ngày sau đó, em không biết làm gì ngoài việc khóc và ra ngõ nhà mình và nhìn vào ngõ nhà chị ấy xem anh ấy có vào đấy không. Có 1 lần em nhìn thấy anh ấy vào ngõ nhà chị ấy. Em và anh ấy mặt đối mặt. Lúc ấy, mặt em nóng bừng lên và chuẩn bị khóc luôn nhưng em đã cố gắng kiềm chế.
Em quyết định qua đó 1 lần nữa thì thấy anh ấy đang ngồi xem phim cùng nhà họ. Em đã nhắn tin cho anh ấy. Anh ấy nói với em rằng anh ấy vào đấy chỉ lấy lệ thôi chứ chẳng vui vẻ gì cả. Chỉ có khi được ở bên em thì anh ấy mới có cảm giác vui vẻ, bình yên, ấm áp, mới biết thế nào là tình yêu.
Những ngày sau đấy, em đã suy nghĩ rất nhiều. Em đã thử cố quên anh đi nhưng không được. em hiểu cho những gì mà ấy đã phải chịu nhưng em không thể chấp nhận những hành động của anh. Nhưng cứ nghĩ về những gì mà em đã cho đi, em thấy tiếc nuối và luôn có cảm giác mình không còn trong trắng và em luôn cố gắng hết mình để níu kéo tình yêu.
Và sau những cố gắng níu kéo, em và anh ấy lại tiếp tục yêu nhau. Khi mà em tưởng như mình đã chạm được vào