7 năm làm dâu nhưng mỗi lúc có đồng nghiệp nào buôn chuyện về chuyện ngày đầu mới làm dâu, tôi lại thấy vừa hoảng vừa vui về cái tuần đầu tiên mới về nhà chồng.
Ngày thứ 1:
Cứ nghĩ đến ngày đầu tiên về làm dâu mà tôi thấy vẫn còn "phát hoảng" về cái tính vô tư, vô tâm của mình. Tôi vẫn nhớ như in cái buổi tối đêm tân hôn ấy. Sau khi khách khứa đã về hết, chồng tôi chở ra hàng gội đầu, nhưng do lúc ấy đã quá khuya nên các cửa hàng gội đầu chỗ gần nhà 2 chúng tôi đã đóng cửa sạch. Thế là vòng đi vòng lại, tìm toét mắt cả mắt, chồng lại phải trở tôi về nhà chồng. Tôi vội vàng ngượng ngùng chui tọt vô nhà tắm để tắm qua và gội đầu vì lúc ấy tôi đã cảm thấy quá mệt sau một ngày dài tiếp khách.
Nhưng… sau khi tắm xong, tôi lại bị trúng gió. Vì thế, tôi thấy người mệt lả, chồng tôi đỡ vào và tôi nằm bẹp dí trên giường. Khi biết tôi bị gió, cả bố mẹ, các anh chị và các cháu nhà chồng đều xúm vào. Người sờ trán, người đi mua thuốc thang, người bắt uống thuốc, người kéo chăn và bắt tôi đi ngủ. Trước khi đi ngủ, tôi vẫn còn cố nói với chồng tôi mấy câu: “Sáng mai, anh gọi em dậy sớm nhá! Nhớ phải gọi em dậy sớm đấy! Ngày đầu tiên của cô dâu mà dậy muộn thì ngại lắm”. Chồng tôi vỗ về bảo: “Ừ, thôi em cứ ngủ đi đã.”
Ngày thứ 2:
Hôm nay là ngày 2 gia đình lại mặt, thế mà tôi cứ ngủ thiếp đi đến tận sáng 9h sáng mới dậy. Tôi cứ an tâm nghĩ rằng chồng sẽ gọi nào ngờ… anh sợ tôi mệt nên cũng chẳng gọi tôi dậy.
9h sáng, khi phòng tôi vẫn tối om, tôi giật mình tỉnh giấc vì tiếng cười nói oang oang ở ngoài sân. Thi thoảng, nằm ở trong phòng, tôi lại nghe thấy tiếng ai đó hỏi: "Dâu mới đâu?" Và lời đáp lại của anh rể tôi rõ to: "Cô dâu mới còn đang ngái ngủ! Ông mặt trời thức dậy từ lâu mà cô dâu chú rể hôm qua chắc nói chuyện khuya nên vẫn chưa thèm dậy kìa". Hic! Ngại quá! Làm sao bây giờ?
Nằm trong nhà nghe những lời nói trêu đùa như thế, tôi đã thấy ngượng chín cả mặt. Hối hả vội giục ông xã dậy nhưng ông xã cứ bảo: “Em dậy trước đi, anh ngủ thêm”. Trời ơi, tôi phát điên lên. Chồng tôi là còn trai còn trơ được, tôi là con gái lại là dâu mới làm sao mà trơ được như chồng chứ. Nhưng nếu anh không dậy, tôi dù có ngại ngùng đến mấy cũng phải đưa cái mặt ra ngoài sân chạy đi vệ sinh cá nhân và chào mọi người.
Vừa mở cửa phòng, ló mặt ra ngoài sân chang chang ánh nắng, tôi đã bị các chú, các anh các chị nhà anh trêu cho ngượng mặt. Sao mà lúc ấy, tôi ghét cái tật đùa dai của các anh chị nhà chồng tôi thế. Nó làm tôi chỉ muốn có một cái khe ở dưới sân và chui ngay xuống đấy thì tốt biết mấy.
Vừa vệ sinh cá nhân xong cũng là lúc ông bà cô dì chú bác bên đằng nhà tôi đến ăn cơm. Tôi dù chả biết cỗ bàn nhà chồng tôi lúc ấy làm gì cũng giả bộ lăng xăng lấy cái này cái nọ. Ăn cơm xong, mọi người bên gia đình tôi chào về hết. Cùng bố mẹ và các anh chị chồng tiễn những người thân đằng nhà tôi về mà mắt tôi cứ đỏ hoe.Tự nhiên, tôi thấy nhớ nhà, tự nhiên tôi muốn về nhà, tự nhiên tôi thấy tôi đã bắt đầu thực sự bước vào cuộc sống mới rồi.
Ngày thứ 3:
Vì cố gắng quyết tâm dậy sớm, không tin vào lời hứa “gọi dậy” của chồng, nên tôi đã phải trả giá bằng một đêm ngủ không ngon và trằn trọc vì sợ trời sáng.
Mới 5h 45, tôi đã thấy tiếng dép lẹp kẹp của mẹ chồng đang tập thể dục ở ngoài sân. Tôi cố